THIẾU NHI THÁNH THỂ
CỦA TÔI
“Giúp các em thiếu nhi trở thành những
con người kiện toàn và những Ki-tô hữu thánh thiện” – Kim chỉ nam của Thiếu nhi
Thánh Thể Việt Nam đã luôn là kim chỉ nam cho hành trình trưởng thành của tôi.
Thế là thành Thiếu nhi!
Quá
trình hơn 21 năm đằng đẵng khoác áo Thiếu nhi của tôi bắt đầu bằng buổi sáng
Chúa nhật đẹp trời năm một ngàn chín trăm hồi đó! Tôi với hai mắt tèm nhèm buồn
ngủ “bị” má dắt ra nhà thờ Hòa Hưng để đi học Thiếu nhi. Hồi đầu chị trưởng hổng
có chịu nhận vì tôi vào giữa năm học, nhưng “khốn thay” thân tôi, má tôi dắt
tôi lên trình bày hoàn cảnh với Cha Tuyên Úy xứ đoàn lúc đó là Cha Gioan Maria
Vianney Chu Minh Tân, được ngài đưa đến trước mặt chị trưởng và “hùng hồn”
tuyên bố: “CON NHẬN EM NÀY NGAY CHO CHA!!!” – Thế là “bị” làm Thiếu nhi, “bị” bắt
đeo cái khăn màu hồng hồng, mở đầu cho mỗi sáng Chúa nhật hàng tuần vật vã dậy
sớm lên nhà thờ gặp Chúa.
Lớn lên cùng Thiếu nhi Thánh Thể
Thành
thật mà nói đi học Thiếu nhi cũng không “khốn khổ” đến thế! Tôi được gặp thiệt
là nhiều các bạn Thiếu nhi, những người bạn thanh mai trúc mã sẽ đồng hành cùng
tôi đến tận ngày hôm nay. Tôi đã dành thật nhiều thời gian để trò chuyện, tán gẫu
và vui đùa với họ. Nói chuyện với bạn đã từng vui hơn nói chuyện với Chúa trong
Thánh lễ.
Các
anh chị Huynh trưởng ngày đó là những từng là những người kể chuyện tuyệt vời,
tôi chăm chú nghe anh chị với cặp mắt to tròn đầy ngưỡng mộ. Tôi về nhà giả bộ
chơi trò đóng vai “Chị Huynh trưởng” với các “em Thiếu nhi” gấu bông, thỏ bông.
Thần tượng các anh chị đã từng hấp dẫn hơn thần tượng Chúa Giê-su Thánh Thể.
Trong
lớp, tôi thuộc top “Thiếu nhi ngoan”, dễ dàng chiếm được sự yêu thương, cung
chiều của Cha và quý Sơ cưng chiều. Tôi luôn cố gắng thể hiện những ưu điểm của
bản thân để làm vui lòng các vị. Tôi khao khát trở thành “học trò cưng” của các
ngài. Đẹp lòng Cha và quý Sơ đã từng quan trọng hơn làm đẹp lòng Chúa.
Trưởng thành trong ân sủng và đức
tin.
Những
người bạn ngày ấy đã cùng tôi tiến lên cung thánh để tuyên hứa Huynh trưởng.
Tôi giật mình nhận ra Chúa đã dùng họ để lôi kéo tôi tiếp tục kiên trì với đoàn
thể này, trước áp lưc của việc học ở trưởng và những trào lưu, thú vui vô bổ
khác. Nói chuyện với Chúa bây giờ là tuyệt nhất!
Tuyên
hứa Huynh trưởng cũng đồng nghĩa với việc tôi tiếp nối sứ vụ và di sản mà các
anh chị Huynh trưởng tiền bối đã để lại. Trò chơi vui của cô bé ngày ấy nay đã
trở thành sự thật bằng giờ lên lớp mối sáng Chúa nhật của chị Huynh trưởng đầy
đĩnh đạc và tự tin “hàng thật giá thật”. Chúa Giê-su Thánh Thể bây giờ là thần
tượng vĩ đại nhất!
Nỗ
lực làm vui lòng bề trên ngày ấy của tôi đã gián tiếp giúp tôi rèn luyện những
đức tính tốt: ngoan ngoãn, vâng lời, chăm chỉ,… Bàn tay quan phòng của Chúa đã
một lần nữa sắp đặt để tôi vừa có năng lực chuyên môn, vừa có đời sống tâm hồn
phong phú và thói quen làm việc tốt để sẵn sàng với sứ vụ mà Ngài trao cho tôi.
Đẹp Lòng Chúa bây giờ là quan trọng nhất!
Hạnh phúc khi là con gái Chúa.
Mọi biến cố tưởng chừng như tình cờ nhưng tiếp nối với nhau đã giúp tôi ngày một trưởng thành và hoàn thiện bản thân “trở thành con người kiện toàn và người Ki-tô hữu thánh thiện”. Tôi cảm thấy thật là sung sướng vì những hồng ân Chúa đã trao tặng cho tôi dù tôi hổng xứng đáng xíu nào. Muôn vàn lời cảm tạ và tôn vinh của một đứa con gái nhỏ vô tri không thể nào diễn tả hết được niềm hạnh phúc tôi tôi lúc này. Đối với tôi, Chúa là tuyệt nhất! Thật hạnh phúc cho tôi khi là con gái Chúa…
“Ta đã yêu ngươi bằng mối tình muôn thuở,
nên Ta vẫn dành cho ngươi lòng xót thương”
(Gr 31, 3)
Tử Tâm
Nhận xét
Đăng nhận xét